qìn yuán chūn zhǎng shā
独立寒秋,湘江北去,橘子洲头。
dú lì hán qiū, xiāng jiāng běi qù, jú zi zhōu tóu.
看万山红遍,层林尽染;漫江碧透,百舸争流。
kàn wàn shān hóng biàn, céng lín jìn rǎn; màn jiāng bì tòu, bǎi gě zhēng liú.
鹰击长空,鱼翔浅底,万类霜天竞自由。
yīng jī cháng kōng, yú xiáng qiǎn dǐ, wàn lèi shuāng tiān jìng zì yóu.
怅寥廓,问苍茫大地,谁主沉浮?
chàng liáo kuò, wèn cāng máng dà dì, shuí zhǔ chén fú?
携来百侣曾游,忆往昔峥嵘岁月稠。
xié lái bǎi lǚ céng yóu, yì wǎng xī zhēng róng suì yuè chóu.
恰同学少年,风华正茂;书生意气,挥斥方遒。
qià tóng xué shào nián, fēng huá zhèng mào; shū shēng yì qì, huī chì fāng qiú.
指点江山,激扬文字,粪土当年万户侯。
zhǐ diǎn jiāng shān, jī yáng wén zì, fèn tǔ dāng nián wàn hù hóu.
曾记否,到中流击水,浪遏飞舟?
zēng jì fǒu, dào zhōng liú jī shuǐ, làng è fēi zhōu?
这首词是毛泽东于1925年晚秋所作,当时他离开故乡韶山前往广州,途经长沙时重游橘子洲,感慨万千写下此词。全词通过对长沙秋景的描绘和对青年时代革命斗争生活的回忆,抒发了作者以天下为己任的豪情壮志。